Thân già lận đận chiều mưa Sài thành
(24h) - Sài Gòn chiều cuối năm, những cơn mưa trái mùa kéo theo gió lạnh ùa về. Bên cây cầu Kinh bắc qua bán đảo Thanh Đa, ông vẫn ngồi đó, bên cạnh là chiếc xe đạp cà tàng, mở hàng lèo tèo vài loại trái cây đã thâm đen.
Mưa nặng hạt, tấm thân còng càng co ro…
Ông lão nói giọng run run: “Tôi tên Nguyễn Văn Mười, quê ở ấp Hòa Long, xã Vĩnh Phú (Lái Thiêu, Bình Dương) nhưng người ta hay gọi là Mười Kinh vì tôi “sống” ở đây đã nhiều năm. Vợ tôi đang bệnh, thằng con năm nay 40 tuổi nhưng thần kinh không tỉnh táo, bỏ nhà đi rồi. Năm nay tôi 80, bán dạo để nuôi vợ”.
Ba mươi năm bán dạo
Mười Kinh có lẽ là người bán hàng rong “số một Việt Nam” bởi không cần thách giá, khách mua thậm chí còn cho ông thêm tiền. Sở dĩ như vậy bởi những người mua hàng hiểu được hoàn cảnh của lão ông bán dạo này.
Tình cảm hai vợ chồng già.
Mười Kinh kể: “ Ngày trước tôi làm ruộng nhưng mất mùa liên miên phải xoay qua chăm sóc cây trái trong vườn. Rồi bờ bao sông bị vỡ, nước ngập lênh láng, cây cối chết hết. Tôi sắm chiếc xe đạp, mua trái cây ở Lái Thiêu chở đi bán. Cứ sáng đi chiều về, cũng đủ nuôi ba miệng ăn…”.
Buôn bán ở quê khó khăn, ông lên Sài Gòn. Mỗi ngày hì hụi đạp xe cả trăm cây số, sáng tờ mờ bắt đầu đi đến tối mịt mới về nhà. Bán buôn cực khổ nhưng nhờ những đồng tiền thấm mồ hôi đó mà vợ con ông có cái ăn, cái mặc. Rồi tuổi cao, sức ngày càng yếu nên ông quyết định trụ lại Sài Gòn.
Từ năm giờ sáng, ông đã lọ mọ qua chợ Thanh Đa mua hàng. Lấy hàng dong thì đạp xe tìm chỗ nào đó ngả lưng chờ đến chiều đi bán. Mỗi ngày bán buôn như vậy, nếu may mắn, ông kiếm được dăm ba chục ngàn…
Để tiết kiệm tiền trọ, đêm đến, Mười Kinh vô khu chợ Thanh Đa mắc võng ngủ. Chuyện vệ sinh, tắm rửa, ông được bảo vệ nhà máy nước gần chợ Tầm Bu (quận Bình Thạnh) thương tình cho sử dụng thoải mái mà không lấy tiền. Mười Kinh nhìn vào mắt tôi và nói : “Anh có tin ngần ấy năm tôi chưa tốn đồng nào tiền cơm hay tiền cà phê không? Vì tôi nhịn một ly cà phê 5.000 đồng thì vợ tôi có thêm hai cái hột gà, còn nhịn một phần cơm 10.000 thì vợ có thêm mấy lạng thịt cho bữa ăn”.
Người đàn ông "cặm cụi" nuôi vợ.
Buôn bán giữa cầu, có lần công an hốt cả người và xe hàng mang về đồn, nhưng rồi biết tình cảnh ông, họ tha về. Đôi lần muốn chuyển địa bàn, ông qua khu công nghiệp Sóng Thần bán, nhưng ngồi mấy hôm, bán ế, ông lại về cầu Kinh, ngồi xích lại phía chân cầu để không ảnh hưởng đến trật tự giao thông.
Nhìn hình ảnh ông lão buôn bán ngoài trời mưa nắng, khách mua hàng không khỏi ái ngại. Có người gợi ý nhận ông Mười về nhà phụng dưỡng, nhưng ông lắc đầu. Tài sản của ông lão chẳng có gì quý giá ngoài chiếc xe đạp cà tàng. Thế mà một lần ngủ quên, bị trộm mất. Sáng ra, chỉ còn lại cái võng, ông lo đến phát ốm bởi mất cái “cần câu cơm”, sẽ có hai người chết đói…
Lặn lội nuôi vợ bệnh
Mười Kinh kề: “ Năm 30 tuổi tôi bị bắt quân dịch. Mẹ khuyên tôi trốn đi, vợ và con nhỏ cứ để ở nhà. Nhưng chỉ yên ổn được một thời gian thì bị túm đầu và điều ra tận Quảng Ngãi”. Ra đây, ông lại trốn, gia nhập vào đoàn cải lương với vai trò lao công. Ròng rã như vậy bốn năm trời, ông tìm đường về quê.
Ngặt nỗi sợ về lại bị bắt nên ông xin nương nhờ ở Long Sơn Cổ Tự. Sau giải phóng, ông về quê chăm sóc thửa ruộng mảnh vườn và lo cho thằng con ăn học. Rồi một ngày, người ta báo con ông bị đánh trấn thương sọ não. Điều trị tốn không biết bao nhiêu tiền thuốc men nhưng từ đó, đứa con sống trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Rồi một ngày người con bỏ đi….
Hai vợ chồng già sống trong cảnh không con. Ông đi bán buôn kiếm cái ăn, bà ở nhà lo công việc lặt vặt và chăm sóc luống rau, mảnh vườn. Trong một lần ông Mười xa nhà, người ta báo tin vợ ông bị tai biến mạch máu não, đã chở đi bệnh viện. Từ Sài Gòn, ông tức tốc chạy về chăm vợ.
Nằm một tháng ở bệnh viện tỉnh nhưng bệnh vợ không giảm, ông đưa vợ qua bệnh viện Y học dân tộc. Số tiền bán vườn, ngoài chi phí sửa lại căn nhà, biến hết thành tiền thuốc. Điều trị thêm một tháng thì vợ tỉnh, ông xin được đưa vợ về nhà điều trị…
Bốn năm nay, ông phải lo mọi bề. Nhưng cứ ở bên cạnh vợ như vậy thì không có cái ăn, ông nhờ mấy người cháu chăm sóc vợ rồi lên Sài Gòn bán hàng dạo. Cuối tuần, ông mang tiền về, mua thuốc men và gửi nhờ cháu ở nhà mua đồ ăn cho bà….
Những lúc ở nhà ông thường kể chuyện buôn bán cho đỡ buồn. Vợ ông tâm sự: “Ổng là động lực để tôi sống. Thấy ổng quần quật suốt ngày như vậy, tôi thương lắm nhưng bệnh hoạn không thể làm được gì. Ông toàn kể chuyện vui nghe được khi đi buôn bán, nhưng nhiều khi tôi linh tính ổng giấu mấy chuyện buồn”.
Hình như linh tính của bà đúng, bởi sức khỏe yếu, ăn mặc phong phanh nên có bữa ông mắc mưa bị cảm, ốm thập tử nhất sinh. Người ta đưa ông vô bệnh viện, tỉnh lại ông lại khăng khăng trở lại với công việc bán dạo.
Tôi hỏi ông sang năm mới mơ ước điều gì, ông nói: “Mong là mắt tôi đừng mù để còn thấy đường đi bán buôn nuôi vợ. Có người khuyên tôi đi mổ mắt nhưng số tiền lớn quá. Còn làm việc được thì phải ráng chứ tôi nhất quyết không đi ăn mày”.
Đêm cuối năm, không khí lạnh tràn về, ông lão ngồi co ro bên gian hàng. Ông bảo tuy khổ cực nhưng ông thấy thanh thản vì được hy sinh cho người vợ yêu thương. Mười một giờ đêm, ông dọn hàng ra về.
Hình ảnh ông lão còng lưng đẩy chiếc xe đạp hắt xuống lòng đường tạo thành một dấu hỏi lớn: Có tình yêu nào đẹp hơn tình yêu ông lão bát thập này dành cho vợ?